Pages

Welcome to my blog

Friday, November 1, 2013

Pho tượng bị trói

Ở dãy phố Kho Vàng có một người gia nô tên là Da - gô - rô. Tuy nhà nghèo nhưng bác Da - gô - rô sống rất thật thà, lương thiện. Bác là người giúp việc cho một chủ hiệu buôn lụa. Chủ hiệu rất tin cậy bác nên thường giao cho bác những công việc quan trọng.
Một hôm chủ hiệu sai bác mang một súc lụa trắng đến cho một khách hàng ở cuối thành phố Ê - đô. Bác Da - gô - rô vui vẻ nhận lời rồi gói hàng vào một tấm vải xanh có dấu của cửa hiệu. Bác vắt gói hàng trên lưng. Gói hàng rất nặng nhưng bác đã quá quen với công việc mang vác này rồi.
Ra khỏi cổng, chủ hiệu còn dặn với bác: "Lão đừng nghỉ ở đâu nhé! Đi nhanh rồi về. Tôi còn cần lão nhiều việc khác nữa đấy." Da - gô - rô cung kính tạm biệt chủ lần nữa rồi rảo bước.
Sáng hôm ấy là một buổi sáng mùa hè rất đẹp. Tuy vậy, nhớ lời chủ dặn, bác Da - gô - rô ko dám lơ là, ngắm trời ngắm đất. Bác đi rất vội, nếu ai nhìn theo bác chỉ thấy hai chiếc dép của bác loang loáng sau lưng. Bác chỉ đi chậm lại khi nhìn thấy mình đã tới khu chợ bán hoa lan mai. Ở nước Nhật Bản này có người nào lại ko thích hoa lan mai. Đó là thứ hoa phong lan chỉ nở một lần vào lúc bình minh. Những cánh hoa củ nó mang đủ năm sắc cầu vồng, thẹn thò nấp sau kẽ lá như khuôn mặt trinh nữ rất dễ làm say lòng người. Ai đến chợ này mua hoa cũng phải lượn qua lượn lại hết hàng này sang hàng khác. Giỏ lan mai nào cũng đẹp, rất khó quyết định nên mua giỏ nào. Thế mà chỉ trong giây lác, bác Da - gô - rô ko cưỡng lại được ý muốn ngắm hoa. Bác quên béng lời chủ dặn. Bác đi lang thang trong khu chợ một lúc để ngắm hoa cho thỏa thuê rồi mới đi tiếp.
Càng về trưa, gói hàng trên lưng bác mỗi lúc một nặng. Trời nóng như đổ lửa, mặt bác đẫm đìa mồ hôi, còn hai đầu gối già nua của bác thì mỗi lúc một trở nên lỏng lẻo. Bỗng bác phát hiện ra bên đường có một gốc cây cành lá sum suê. Cạnh gốc cây còn có một pho tượng đá. Đó là tượng thần Di - dô, vị thần hộ mệnh của trẻ em và những người khách bộ hành. Bọn trẻ con thường hay nô đùa quanh những pho tượng ấy. Nhưng lúc này mặt trời đã đứng đỉnh đầu nên có lẽ bọn trẻ con đã nghe lời cha mẹ về nhà ngủ trưa. Chúng bỏ mặc tượng Di - dô đứng một mình buồn thỉu
Bác Da - gô - rô đặt gói hàng trên vai xuống chân tượng đá rồi tìm một vạt cỏ gần đấy ngả lưng xuống nghỉ. Gió mát quá tự nhiên những bông lan mai cứ chờn vờn hiện ra đâu đó trước mặt bác. Chỉ trong chốc lác mắt bác đã díp lại và một giấc mơ êm đềm bắt đầu đến bác.
Trong lúc đang ngủ, bác nghe có tiếng người kêu: "Thật là trời giúp ta!" Bác chẳng hiểu câu đó là gì cả. Mơ màng, băn khoăn mất một lúc, bác mới thức giấc nổi. Bác chồm dậy nhìn. Gói hàng của bác đặt dưới chân tượng Di - dô ko cánh mà bay đi đâu mất. Tượng Di - dô thì vẫn đứng nguyên đó, giương khuôn mặt đá nhìn đời. Còn xung quanh chỗ bác nằm thì trống trơn, chỉ có cỏ với bụi
Thoạt đầu bác còn nghĩ là mình đang mơ ngủ hoặc bị quáng mắt. Đến khi bác chạy lung tung đi tìm vấp ngả mấy lần, bác mới tin là mình bị mất cắp thật. Nhớ tới lời chủ dặn, bác thấy ân hận vô cùng. Nếu như bác đi thẳng ko nghỉ ngơi, la cà dọc đường dọc chợ thì đâu đến nỗi này!
Bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu bác: phải đến ngay tòa kêu với quan chánh án! Thế là ko do dự một giây, bác chạy ngay tới góc thành Nam, nơi Ô - ca hay nghỉ trưa để báo mất cắp. Bác vừa thở hổn hển vừa kể cho Ô - ca nghe hết sự tình. Ô - ca nằm nghe, tay phe phẩy quạt nhưng chẳng bỏ sót một lời nào của bác. Nghe xong, Ô - ca liền gọi viên mõ tòa tới nhận lệnh:
_ Gọi lính ra trói ngay pho tượng Di - dô đem về đây!
_ Thưa quan lớn! (Viên mõ tòa ấp úng). Đấy là tượng đá chứ ko phải là . . . . .
_ Đừng chần chừ! (Ô - ca ngắt lời). _ Lão làm trong tòa này lâu rồi thì hẳn biết tính ta. Ta đã ra lệnh thì chỉ có thi hành. Còn như lão đã băn khoăn như thế thì ta cho lão biết luôn. Di - dô ko chỉ là thần bảo vệ trẻ em mà còn là thần bảo vệ khách bộ hành. Nếu Di - dô để cho kẻ trộm lấy cắp của khách bộ hành thì có nghĩa là thần Di - dô đã ko làm tròn bổn phận. Thần Di - dô đã mắc tội vô trách nhiệm với bác Da - gô - rô này, thì phải bị bắt. Thế mới công bằng đúng ko?
Viên mõ tòa lặng lẽ đi gọi lính. Nghe lệnh, đội lính cũng ko dám phàn nàn một câu, hối hả đi lấy xe chở tù và dây trói rồi chạy ngay tới nơi xảy ra vụ trộm. Trước hết, họ lấy dây trói chặt pho tượng lại rồi mới đào bật để tượng lên. Công việc này tốn ko ít mồ hôi. Tới khi pho tượng được khênh lên đặt vào xe thì dân chúng và khách bộ hành quanh đấy đã kéo đến xem vòng trong vòng ngoài.
_ Các thầy quyền chở tượng đi đây đấy? (Dân chúng hỏi)
_ Ra tòa (một người lính vừa lau mồ hôi vừa cáu kỉnh trả lời), tốt nhất là các ông các bà tránh xa ra cho chúng tôi làm việc.
_ Làm sao lại phải trói?
_ Pho tượng này chắc là thấy buổi trưa vắng vẻ đã ko ngăn được lòng trần, tròng ghẹo các bà các cô đấy mà (một người lính vui tính trả lời)
_ Đồ phải gió! Tượng đá mà cũng phải ra hầu tòa
_ Có khi Ô - ca có tài dạy cho tượng đá biết nói cũng nên.
Đám đông dân chúng pha tròi vui vẻ rồi ùn ùn kéo theo xe chở tượng vào dinh quan án. Mọi người vừa đi vừa bàn tán rôm rả nện ko biết rằng khi đó Ô - ca đã cải trang chen vào giữa đám đông. Chờ cho mọi người vào hết trong sân tòa, Ô - ca mới sai lính cận vệ công kênh mình lên giữa đám đông và quát lớn:
_ Trật tự!
Nhận ra Ô - ca, cả đám đông im phăng phắc, Ô - ca bước lên thềm nhà nói:
_ Các người thử nghĩ xem! Chốn công đường trang nghiêm như thế này mà các người ồ ạt kéo vào, ồn ào như chợ vỡ, chẳng còn ra lệ làng, cũng chẳng còn ra phép nước gì nữa. Đây là một hành vi phi pháp ko thể nào tha thứ cho được. Ta phạt vi cảnh các người. Mỗi người phải nộp 5 đồng tiền vàng.
_ "Năm đồng tiền vàng?" Mọi người nghe như ko còn tin vào tai mình nữa. Lấy đâu ra ngần ấy tiền? Mà ở đám đông này phần lớn là những người làm phu làm thợ hoặc buôn thúng bán mẹt, phải chạy ăn từng bữa. Làm quan án ở đây đã lâu, chẳng lẽ Ô - ca ko biết rằng dân chúng Ê -đô bản tính rất tò mò. Có chuyện gì lạ là họ phải chạy tới xem bằng được. Âu cũng là niềm vui nho nhỏ mà họ có quền được hưởng, ko phải mua vé trả tiền. Cuộc đời lam lũ, u buồn này có mấy khi kiếm được niềm vui! Thế mà bâh giờ họ lại bị phạt nặng đến thế.
_ Chúng tôi lấy đâu ra 5 đồng tiền vàng bây giờ? (mấy người nhao nhao phản đối)
Ô - ca im lặng đi đi lại lại trên thềm, ra chiếu suy nghĩ. Một lát sau ông mới hạ giọng nói:
_ Ta biết rằng các người đến đây ko hề có ý đồ gì xấu xa cả. Các người tò mò cũng phải. Đúng là tượng đá chưa bao giờ phải ra tòa. Nhưng ta tin rằng trong tay ta tượng Di - dô sẽ phải cung khai.
_ Có ai ăn cắp, ăn trộm gì vậy? Một người mạnh dạn nói
_ Các người ko cần phải phải quan tâm. Đó là chuyện của đá. Trước hết phải tính chuyện của các người đã. Ta giảm hình phạt cho các người từ 5 đồng tiền vàng xuống còn một dải lụa trắng dài một sải tay. Hẹn trong nửa giờ các người phải mang tới nộp. Nếu quá nửa giờ, người nào vẫn chưa có để nộp thì phải nộp 10 đồng tiền vàng. Bây giờ viên mõ tòa sẽ ghi hết họ tên địa chỉ theo thẻ căn cước của các người lại để đề phòng chuyện trốn phạt.
_ Cả đám đông trút hơi thở nhẹ nhõm. Một mẫu lụa thì rõ ràng là dễ kiếm hơn 5 đồng tiền vàng. Mọi người tranh nhau tới bàn mõ tòa trình thẻ, ghi tên để chạy về nhà kiếm lụa nộp cho kịp thời hạn.
Chỉ một lúc sau đã có người tới nộp lụa. Ô - ca cùng bác Da - gô - rô đứng ngay cạnh pho tượng bị trói và quan sát từng mảnh lụa. Được một lúc, bỗng Da - gô - rô thì thào kêu lên:
_ Lụa của tôi đây rồi! Đúng là lụa của tôi!
Lính canh liền tóm luôn lấy một người đàn ông vừa nộp lụa. Khác với mọi người, sau khi nộp lụa xong hắn còn nán lại chút thời gian để nghe ngóng xem thần Di - dô có khai ra tên mình hay ko. Chỉ trong chốc lát hắn đã bị trói gô lại. Khi lính canh về nhà hắn lục soát thì thấy ngay súc lụa của bác Da - gô - rô đang được giấu trong nhà.
_ Cởi trói cho thần Di - dô! (Ô - ca ra lệnh). Thần đã lập công chuộc tội giúp chúng ta bắt được kẻ cắp.
Dĩ nhiên là bác Da - gô - rô vẫn hoàn thành công việc chủ giao cho buổi sáng. Bác còn đem về cho chủ câu chuyện bắt cắp lý thú của quan tòa Ô - ca

No comments:

Post a Comment